Ba Làng An và những con người thầm lặng

Lặng lẽ và bền bỉ giữa bốn bề mênh mông sóng nước, bất kể nắng, mặc kệ mưa suốt những năm dài. “Ánh chớp” trong đêm của ngọn đèn chưa một lần lỗi hẹn với tàu, thuyền trên biển. Đó là nhiệm vụ cao cả, thiêng liêng của người gác đèn biển tại trạm hải đăng Ba Làng An (Quảng Ngãi). Họ được gọi thân mật với cái tên là “người giữ đèn”.

Khung cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp tại Ba Làng An. Nguồn ảnh: Facebook: Dạo Quảng Ngãi
Khung cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp tại Ba Làng An. Nguồn ảnh: Facebook: Dạo Quảng Ngãi

Người giữ đèn biển đối đầu với bão giông

Không phân biệt ngày hay đêm, chưa khi nào những người giữ đèn lơ là nhiệm vụ. Bởi một lẽ đơn giản: Những ngọn đèn hải đăng không được phép tắt!

Công việc thường nhật của họ tưởng chừng như rất bình thường. Vì nằm gần biển, gió nhiều hơi nước mang theo sương muối nên thấu kính thường bị mờ. Họ phải lau vài lần một ngày để mắt đèn sáng, độ rọi của đèn được đảm bảo. Nếu như dưới mặt đất gió mạnh cấp 4, cấp 5 thì trên đỉnh hải đăng, gió đã mạnh lên cấp 7, cấp 8. Vào những ngày bão lớn, gió lại càng hung dữ hơn. Ấy thế mà các anh vẫn thoăn thoắt leo lên đỉnh ngọn đèn để lau chùi “mắt biển”. Giữa cơn cuồng phong, đèn biển càng phải phát sáng để làm hướng đi cho những con tàu đang tuyệt vọng. Vậy nên, bất chấp mưa bão như thế nào, các anh cũng lên đây để kiểm tra chất lượng đèn cho đảm bảo.

Trách nhiệm trở thành nguồn động lực

Chỉ những ai đã từng ở giữa biển khơi trong đêm tối, xung quanh mịt mù phương hướng. Khi ấy họ mới thấu hiểu sâu sắc cảm giác vui sướng, an lòng lúc thấy ánh sáng của ngọn hải đăng.

Trạm đèn biển Ba Làng An
Trạm đèn biển Ba Làng An. Nguồn: vnexpress.net

Tuy nhiên, con người đâu phải lúc nào cũng chiến thắng được thiên nhiên. Các anh ở đây đã bao lần chứng kiến những hoàn cảnh không cầm được nước mắt. Có người mẹ già mãi ngóng tin con. Có người vợ trẻ chờ mong bóng chồng. Có những đứa trẻ con thơ ngây còn chưa biết thế nào là ra đi mãi mãi. Các anh ở đây, đau trong nỗi đau của họ, vui trong niềm vui đoàn tụ của họ. Trách nhiệm phút chốc biến thành nguồn động lực to lớn để các anh cố gắng hơn trong công việc. Vài trận mưa, dăm cái nắng cũng chẳng sá gì với tính mạng của ngư dân ngoài kia.

Gác lại nỗi nhớ quê hương…

Vẫn biết công việc đầy gian nan thử thách, nhưng với những người gác đèn ở Ba Làng An, nơi đây chính là ngôi nhà thứ hai của họ. Mấy chục năm trời ròng rã, những người đàn ông này vẫn cần mẫn với nhiệm vụ thắp sáng Biển Đông.

Ông Nguyễn Xuân Thái, quê Hải Phòng, người gắn bó với trạm đèn Ba Làng An lâu nhất, cho biết: Công tác ở trạm gần 30 năm, thi thoảng mới có dịp về thăm nhà. Gia đình chỉ biết động viên ông qua những cuộc điện thoại. Tuy nhiên: “Làm công việc này, tôi thấy cuộc sống của mình có ý nghĩa hơn. Đặc biệt, vợ con luôn là nguồn động viên lớn nên nhiệm vụ nào tôi cũng hoàn thành tốt”. Ông Thái hào hứng chia sẻ về công việc của mình.

Anh Phan Màu quê ở Hà Tĩnh, nhận nhiệm vụ này khi vừa mới lấy vợ được hai tháng. “Nghề nào cũng phải có những hy sinh, công tác ở đâu cũng là công việc. Xa gia đình, nhưng ở đây mọi người đều chia sẻ với nhau. Mỗi năm cũng được về nhà nghỉ phép một lần. Các anh em đều thấy bình thường”. Anh Màu lạc quan nói.

Sở Đằng Ba Làng An – nơi tình yêu đơm hoa kết quả

Có lẽ may mắn nhất là anh Nguyễn Văn Thắng (30 tuổi, quê Nghệ An), khi được làm rể xứ này. Anh quen cô giáo Võ Thị Hồng Thịnh trong một lần trường chị tổ chức giao lưu văn nghệ với trạm đèn biển Ba Làng An. Lần đầu tiên gặp mặt, anh Thắng như bị “hớp hồn” trước vẻ hiền lành của cô giáo trẻ. Sau những lần trò chuyện, tình yêu nảy nở từ lúc nào chẳng hay.

Ngày đầu anh chị yêu nhau, vấp phải sự phản đối quyết liệt từ gia đình chị Thịnh. Với lý do quê anh Thắng ở quá xa, lại làm công việc sáng tối đều xa nhà. Vượt qua mọi rào cản, cả hai đã chứng minh được tình yêu của mình. Năm 2010, một đám cưới thật hạnh phúc đã diễn ra. “Kết quả tình yêu của chúng tôi là một cậu con trai 5 tuổi và một bé gái 11 tháng tuổi.” Vừa nói anh Thắng vừa khoe hình vợ con trong điện thoại.

Nhà gần trạm nên chị Thịnh vẫn thường lên đây để thăm anh em. Mỗi lần lên, chị Thịnh đều gói ghém nhiều loại quà để các anh vơi bớt đi chút thiếu vắng của quê nhà. Ngọn đèn biển ấm lên bởi những tình cảm chân thành và mộc mạc như vậy.

Phía biển xa, những con sóng vẫn dồn dập xô vào bờ đá.
Phía biển xa, những con sóng vẫn dồn dập xô vào bờ đá. Nguồn: vnexpress.net

Những con người thầm lặng giữ đèn biển suốt ngày đêm

Các anh vẫn ở đó, giữ cho hải đăng luôn vững chãi nhiệm vụ soi đường cho tàu, thuyền trên biển. Tuy đến từ mỗi nơi khác nhau, nhưng họ đều có chung một niềm khao khát. Đó là giữ ánh sáng, trao niềm tin cho những chuyến tàu lênh đênh biển rộng.

Những vất vả, thiệt thòi của các anh không phải ai cũng thấu hiểu. Đó là sự đánh đổi bằng tất cả nỗ lực bền bỉ để nhiệm vụ được hoàn thành. Nhờ có các anh, Ba Làng An và những ngọn hải đăng ven biển khác ở Việt Nam vẫn luôn được thắp sáng. Đó là ngôi sao dẫn đường cho tàu, thuyền được cập bến bình yên.

Thùy Dương